KỶ NIỆM VỀ MỘT NGƯỜI NỮ GIAO LIÊN TRÊN ĐƯỜNG TRƯỜNG SƠN
NGƯỜI LÁI ĐÒ TRÊN ĐƯỜNG TRƯỜNG SƠN.
NGƯỜI LÁI ĐÒ TRÊN ĐƯỜNG TRƯỜNG SƠN.
Em đưa Tôi qua sông,
Vào một đêm hôm đó
Giữa hai lần toạ độ
Là khoảng trời bình yên
Bước chân xuống thuyền
Còn nghe tiếng nỉ non
Của đàn dế ban đêm
Rì rầm trong bụi cỏ
Con thuyền nhỏ quay mũi,
Vội lặng lẽ sang sông
Một tiếng ngỗng trên không
Phá tan bầu tĩnh lặng
Mái chèo nhẹ khua sóng
Như xé rách màn đêm
Con thuyền thật dịu êm
Nhằm con đường lướt tới
Bóng đêm bao trùm tới
Không nhìn rõ mặt Em
Chỉ thấy bóng hình Em
Nhấp nhô nhịp sóng vỗ
Một làn gió sương đêm
Thổi tung mái tóc mềm
Ánh trăng khuyết dịu hiền
Ló dần lên đỉnh núi
Trời sắc hương đêm nay
Sao thật hư ảo quá
Bỗng ánh chớp sáng loà
Tiếng bôm rền vang xa
Em bình tĩnh nhẹ nhàng
Cho con thuyền cập bến
Người khách vội qua sông
Không một lời từ biệt...
Tần ngần bên nến nước
Nhìn con thuyền quay đi
Bóng Em bỗng nhạt nhoà
Giữa làn sương buông trôi./.
p.07
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét